Anh vẫn đi tìm lại những dấu vết xưa
Vết loang thời gian rêu phong trầm u ngôi nhà cổ
Từng mái nhà từng hàng cây góc phố
Vẫn yên bình sao đỗi thân thương…
Anh vẫn đo đo ướm ướm lại con đường
Nơi hai đứa đã cùng chung bước
Vớt tìm lại ánh mắt trao nồng nàn tha thiết
Ngày ấy tràn ngập ánh hoàng hôn…
Không biết bây giờ em có vui hơn
Khi xa anh em có thấy hạnh phúc
Đừng trách anh yêu em cứ day dứt một mùi hương quen
Duyên phận con người… biết nói sao đây…
Trong tận cùng nỗi nhớ chiều nay
Người đàn ông trong anh bỗng ước giá đừng xa cách
Lại có lúc thẫn thờ phải chi chưa từng gặp mặt
Chiều buông dần, tiếng nấc lớn thêm …
Anh tham lam đi lại về trên lối phố cô đơn
Ráng chiều xuyên qua hang lim như vương đầy tội lỗi
Cơn gió vô tình cứ ào ào thổi
Lệ rơi buồn đẫm lòng anh