Đâu phải mùa thu mới đổ lá muôn chiều
Em cứ tím cho mênh mang nỗi nhớ
Anh có là người xô nghiêng chiều qua cửa
Cũng biết mang ơn một lối thu mòn
,
Đừng thầm thì chỉ tội chút hàm oan
Ai đổ hết mùa thu vàng qua trống vắng
Ta dan díu để biết chiều nhạt nắng
Thề thốt làm gì để tội trái hoang vu
.
Ta lục tìm trong những khúc hư vô
Lời hoang phế phủ hồn trên lối vắng
Ta trầm mặc bên đời em thầm lặng
Hãy thở giùm nhau để còn biết vô tình
.
Đừng nói gì khi phố xá lăng thinh
Em cứ hiền ngoan như giàn hoa giấy
Để anh rủ đoá cúc vàng thức dậy
Mắt xoe tròn trên những giọt mưa ngâu
.
Chớ hỏi anh sao cứ phải nhớ nhau
Anh vốn mang ơn lời yêu níu gió
Đừng chếnh choáng lách mình vào trăn trở
Cho nhớ thương rung khẽ dưới trăng mơ .